muctim
on December 3, 2022
9 views
Thằng Mọi.
Nói đến hai từ "thằng mọi" chắc nhiều người đều nghĩ ngay đến loại người sống chui rút trong rừng rậm, sống một cuộc sống xa rời với thế giới văn minh. Và cũng có nhiều người cho rằng "coi chừng thằng mọi ăn thịt người".
Thật ra những ý tưởng nhắm tới "thằng mọi" như vừa nói ở trên hoàn toàn không sai. Duy chỉ có điều hơi phiến diện một chút. Tức là chỉ đúng một phần hay một vài khía cạnh nào đó thôi. Bởi … thôi hạ hầu phân giải.. sau..
Gia đình ba má tui một thời làm cho Pháp vào thời kỳ Pháp có mặt ở Miền Nam Việt Nam, lúc đó ba tui làm y tá cho quân đội Pháp, và được chuyển sang làm y tá cho công ty đồn điền của Pháp ở tại Suối Tre thuộc tỉnh Long Khánh. Đó là một công ty đồn điền rộng lớn.
Đây là lúc ba tui có cơ hội đi đây đi đó với Pháp, vào đồn điền vào rừng sâu, một trong những điều mà cho đến bây giờ tôi rất hảnh diện về ba tui đó chính là ba đã được lòng với những "Người Mọi" tại khu vực nầy. Những người Mọi rất mến ba tui. Những khi bệnh tật đều chạy đến "ông thầy Ba". Thầy Ba vì ba thứ Ba – chớ không phải là quan Ba – Đại Úy của Pháp đâu nhé.
Trong hồi ký của ba có ghi lại rằng Mọi hay Tây đều là con cái của Chúa hết, và một đều mình luôn lấy làm quý trọng đó chính là "In God’s eyes we all the same" tức có nghĩa là trong con mắt của Chúa tất cả mọi người chúng ta đều như nhau. Trắng đen tàn tật, đui mù điếc câm… tất cả đều là con của Chúa, phải biết yêu thương nhau.
Những ý tưởng tư tưởng cũng như vị trí thời bấy giờ của ba tui là hoàn toàn bị coi là "đi ngược lại" với một số thành phần nhứt là phe Cộng Sản. Bởi quan điểm của họ thì ba của tui chính là "Việt gian" theo Pháp. Và nhiều lần ba của tui thoát chết một cách kỳ lạ. Sau nầy tui sẽ kể tiếp cho quý vị nghe…
Ba của tui nhiều lần có nói đến các vấn đề nầy cho bọn nhóc chúng tui nghe, nhưng ông ấy hoàn toàn cảm thấy tự do trong lối suy nghĩ riêng của mình. Ông rất quý trọng những "thằng mọi" nơi đây. Kỳ lạ.
Nhiều lần ông "bắt sống" được mấy thằng mọi bị bịnh vàng da, bịnh sốt rét.. rồi sai bọn lính Tây chở thẳng về bịnh viện Suối Tre cho Pháp chăm sóc.. cuối cùng họ đã được cứu mạng.
Ba của tui rất được lòng Pháp, bởi ông nói tiếng Pháp như những người Pháp và viết tiếng Pháp rất tốt. Đó là kết quả của việc học trong nhà Dòng Ta-Be mà ra. Nhiều lần Pháp có ngọ ý bảo với ba tui rằng hãy vào dân Pháp và qua Paris một chuyến, nhưng Ba tui không chịu, ông cho rằng phải sống cho tốt cái đã. Dân nào cũng là dân của Chúa hết.
Thời gian trôi qua, vì hoàn cảnh nầy hoàn cảnh nọ ba tui phải trở về lại quê nhà và rời khỏi Long Khánh, Pháp rất tiếc vì để Thầy Ba ra đi, "thằng mọi" thì buồn lắm, họ đội trên đầu thúng mủn chứa các thức ăn của "mọi" mang ra cho ba của tui. Trong hồi ký của ba tui có đoạn viết "Thấy thương họ quá" .
Trở về nhà, ba tui tiếp tục hành nghề thầy thuốc để kiếm sống nuôi gia đình. Mãi miết cho đến ngày SàiGòn bị sụp đổ.
Thời gian lại trôi, cho đến năm 1984, ba bị đột quỵ ngay trong nhà thờ lúc ông đang dự thánh lễ, Chủ Nhựt Lễ Lá. Ba được chở đi cấp lên bịnh viện Chợ Rẫy.
Ba bị liệt một bên, trong khu điều dưỡng, thời bấy giờ la liệt bịnh nhơn, thời đó "đất nước còn nghèo" thiếu thốn đủ điều.. khổ thật… Ba phải nằm viện gần mấy tuần mà không hết được sức khoẻ mỗi ngày mỗi kiệt dần. Ba biết được ý của Chuá và luôn vui cười với các bịnh nhân khác. Và lại một lần nữa, "Thầy Ba" ngày nào nay lại xuất hiện. Ba tui tìm cách giúp đỡ các bịnh nhân, ông dòm là ông biết họ cần thuốc gì và thiếu cái gì rồi sai bọn tui chạy về nhà mua thuốc cho ổng để ổng lén các bác sĩ và y tá tại đây cho bịnh nhân uống. Cả phòng tự dưng đem lòng mến mộ ba tui. Nhưng ông ấy chẳng màn.
Vài ngày sau, có một điều lạ lùng xãy ra đến nỗi ba tui không thể tin được mắt mình, lúc đó các hộ lý bưng một bịnh nhơn đến gần giường ba của tui, đây là một bịnh nhơn nam già lắm tóc bạc, ông ấy chẳng ăn mặc gì chỉ vài tấm vải che thân. Tội nghiệp quá… ông ấy nằm gần giường ba của tui mà nói thứ tiếng gì lạ lắm, chúng tui cảm thấy lạ tai, còn ba tui thì nằm rủ ruợi mê man. Vài hôm sau, chúng tui thấy cái bụng của ông bịnh nhơn đó càng to tướng lên như người phụ nữ mang thai. Ông rên la đủ thứ. Có đôi lúc ổng cười với ba tui rồi nói cái gì đó vui mừng khôn tả, nhưng ba tui thì mê man mất rồi. Vài hôm sau, ba tui tỉnh giấc , ông bịnh nhơn dơ dáy kia nói chuyện với ba tui mừng quá. Chúng tui rất lấy ngạc nhiên vì lúc nầy ba tui biết nói tiếng gì kỳ lạ quá. Thật bất ngờ bịnh nhơn đó chính là "thằng mọi" ngày nào, đó là người mà ba tui cứu sống trên Suối Tre Long Khánh. Ông bị chứng chói nước bụng bụ chang bang. Ổng kêu "thầy Ba ơi cứu tôi với". Trời ơi lạ lùng thay. Ổng nói tiếng Việt ngon ơ chỉ có câu nầy thôi. Ba tui cười trong nét mặt xanh xao tiù tụy, và ông trả lời bằng tiếng "mọi" rằng không sao. Rồi ba của tui bảo bạn nhóc chúng tui lấy bị thuốc tây của ba ra và lấy một lọ thuốc trong đó có khoảng vài chục viên. Ông lén lúc gói lại từng gói nhỏ và dặn dò "thằng mọi" cái gì đó rất kỹ lưỡng, chúng tui không hiểu "hai cái thằng mọi" nầy nói gì với nhau. Tui quan sát thấy thằng mọi bóc một viên nhỏ xíu cản trọng rồi bỏ vô miệng nuốt ngay lập tức. Và làm dấu Thánh Giá như ba tui đã dạy…! ông ngã người xuống giường trông có vẻ khoaí chí lắm, tin tưởng lắm.. tin những gì mà "thầy Ba" dạy…
Màn đêm buông xuống đúng là đêm hôm đó, bọn nhóc chúng tui chẳng sao ngủ được với cái "thằng mọi" nầy, Ổng đi đái liên tù tì lần đầu ổng đái thấy mà sợ … một xô bự chà bá lửa luôn, cho đến sáng bụng ổng xẹp lép như con tép. "thằng mọi" ôm chằm lấy ba của tui ổng khóc vì vui mừng hết bịnh. Ba của tui dặn dò gì đó với "thằng mọi" rồi ba viết trên giấy một số câu gì gì đó "xà quần xà quần" bọn nhóc tui không hiểu, đến đoạn cuối ba viết một cái tên dài bằng tiếng Pháp chắc là tên thuốc cho "thằng mọi" đây chính là chiếc chià khoá cuối cùng cho ông ấy ngỏ hầu gỏ cửa tìm lấy sự sống về sau.
Con viết lên trang blog nầy không biết có khi nào bác "thằng mọi" bắt gặp không.
Con chính là đứa con ruột của ông "thầy Ba" đây.
Ký sự của Nguyễn Thành Phong.
In Album: Nikon
Categories: Photography
Dimension: 600 x 338
File Size: 12.12 Mb
Be the first person to like this.
Be the first person like this